Ở miền quê tôi, người ta vẫn thường nói: “Phở sắn mà thiếu thân chuối non thì chưa trọn vị”. Quả thật, món phở sắn chuối cây không chỉ là một món ăn dân dã, mà còn là cả một miền ký ức tuổi thơ, nơi lưu giữ những ngày tháng ấm áp bên gia đình.
Cây chuối – người bạn của làng quê
Ở quê, cây chuối chát – hay còn gọi là chuối sứ – mọc thành từng lùm ngoài vườn, ven bờ ao, nơi đất trống. Cây chuối gắn bó mật thiết với đời sống người dân quê, bởi hầu như không có bộ phận nào bỏ đi:
- Lá chuối dùng để gói bánh mỗi dịp lễ Tết.
- Thân chuối non xắt mỏng làm rau sống, thân già thì thái nhỏ nấu cho gà vịt, heo ăn.
- Hoa chuối xắt trộn gỏi, ăn cùng rau sống, ngọt bùi, giòn mát.
- Quả chuối non nấu canh, chuối chín thì ngâm rượu.
Một đời cây chuối, từ lá, thân, hoa đến trái, tất cả đều góp phần nuôi dưỡng con người, âm thầm mà bền bỉ như chính người dân miền quê.
Phở sắn chuối cây – món ăn của ký ức
Ngày xưa, mẹ tôi thường chọn những thân chuối non vừa nhú 3–4 lá, thân tròn mập, để làm gỏi. Mẹ tước từng lớp vỏ, xắt mỏng, rồi ngâm vào thau nước lạnh cho trắng giòn. Phở sắn quê tôi cũng được ngâm sơ, để ráo cho sợi mềm vừa, dai vừa, giữ trọn hương vị tự nhiên.
Thịt ba chỉ luộc, tôm bóc vỏ, nước mắm tỏi ớt pha đậm đà, thêm chút dầu nén phi thơm. Tất cả được trộn cùng phở sắn, thân chuối non, rắc thêm đậu phộng rang giã dập, vài nhánh rau thơm. Chỉ vậy thôi mà hương thơm bừng dậy, nước bọt đã tứa nơi đầu lưỡi.
Hương vị của những ngày nghèo khó
Thuở nhỏ, nhà nghèo, chẳng mấy khi có tôm thịt. Mẹ chỉ trộn phở sắn với thân chuối non, rưới thêm tí dầu phi và vài giọt nước mắm. Ấy thế mà với lũ trẻ chúng tôi, đó đã là cao lương mỹ vị. Mỗi đũa phở sắn dai dai, quyện vị giòn chát của chuối cây, mặn mòi của mắm, béo thơm của dầu phi – tất cả làm nên một ký ức khó quên.
Những buổi chiều quê, khói lam bảng lảng, mẹ tôi tần tảo nhóm bếp, mồ hôi lấm tấm dưới ánh chiều tà. Chén phở sắn chuối cây giản dị ấy đã nuôi dưỡng tuổi thơ, để hôm nay mỗi lần nhớ lại, lòng tôi lại dâng lên bao niềm thương mến.
Kết
Phở sắn chuối cây không chỉ là một món ăn dân dã xứ Quảng, mà còn là hồn quê, là ký ức tuổi thơ gắn liền với bóng dáng người mẹ, với gian bếp nghèo khói lam chiều. Trong từng sợi phở sắn, từng lát chuối non giòn mát, ta thấy cả sự chắt chiu, tình yêu thương và bản sắc ẩm thực quê hương.