Mắm nêm (hay mắm cái) từ lâu lắm đã trở thành linh hồn của ẩm thực xứ Quảng, bởi cái vị mặn mòi cái mùi đặc trưng rất đỗi thương thương ấy!
Thủa ông bà anh mắm nêm là để dành ăn trong những ngày trái gió trở trời không đi chợ, ra đồng hay ra khơi được. Bữa nớ, cả nhà quây quần bên mâm cơm độn khoai độn sắn, chan xíu mắm nêm, ăn lèn hai lưng con mà vẫn thòm thèm…
Bữa mô sang hơn, má đi chợ gặp hàng cá nục hấp gánh từ biển lên (hồi nớ hổng có xe chở chi trơn, gánh cá đường xa dễ hư nên họ đều hấp cá chín cả rồi mới đem lên núi bán). Trưa về má ghé ruộng ngắt rụp rụp ngọn muống non sương, dứa là trưa nhà được bữa “cải thiện”. Ngả xuống xấp bánh tráng sắn má cẩn thận, đem bẻ tư nhúng chút nước, đặt vài cọng muống non, phần tư con cá nục hấp con con, cuốn chặt tay rồi chấm chén mắm cái, ta nói nó hấp dẫn chi mô….
Chừ cái đói cái nghèo lùi xa, cơ mà hễ hửi mùi mắm cái, là y rằng nước miếng hắn tứa ra bất chấp. Chà, xíu phải mần ngay chén 1 mắm chấm bánh tráng sắn cá nục rau muống luôn mấy được
Có thể nói rằng cái mặn mà miền biển đã lần hồi thấm vào mỗi một món ăn quà xứ Quảng, như mắm cái, như bánh tráng sắn,… Cái mặn đấy là linh hồn của các món ăn nơi đây!