Canh ba nửa đêm im ắng đến lạ. Bọn dế đã thôi không còn rả rích, hàng cây trước hiên cũng lặng ngắt như tờ. Bỗng bất thình lình…
Một tiếng, rồi nhiều tiếng gọi nhau í ới “Dậy lồm Phở Séng (sắn) ơi!”. Ấy là cái “thú” tao nhã, độc lạ đặc sản quê tôi
Ở đây người ta phải thức dậy từ 3g sáng thì mới kịp làm phở. Nào phải nghiền, phải ngâm, phải lọc tỉ mẩn, rồi nhóm lửa, nấu bột chín thơm đem đi kéo sợi. Từ lúc đêm còn đặc ken tới khi con gà đầu tiên trong làng cất tiếng gáy, là những vỉ phở đã an yên trên giàn hứng nắng mai. Tiếng máy nghiền bột ầm ì, tiếng khoắng chắt bột nước ào ạt, hòa cùng tiếng những cô thợ cười nói râm ran, tạo nên bài ca lao động thô thô mộc mộc đầy chất Quảng!
Cái nghề thấy cực nhưng xưa vui lắm, vì cả thôn nhà nào nhà nấy đều làm phở sắn. Giờ thì người trẻ đều bỏ lên xì phố, đi công ty cả. Làng chỉ còn dăm ba hộ với toàn các cô chú luống tuổi. Những khuôn mặt hằn in dấu vết của thời gian, nhưng chân tay vẫn còn thoăn thoắt lắm! Sợi phở các cô các chú làm ra thơm dịu, tròn đầy và ăm ắp như chính những trái tim đôn hậu, bừng bừng nhiệt huyết ấy vậy. Hơn 30 tuổi đầu mà Caromi chúng mình là người “trẻ nhất” làng phở luôn ấy ☺️
Sớm mai ra mặt trời lên để những khát khao lại bay lên. Mong sao những gói phở chắt chiu sẽ đi xa & nhiều người hơn được thưởng thức món quà từ xứ Quảng mến thương!