Hồi bé, người ta vẫn gọi Quế Sơn quê tôi là xứ chó ăn đá gà ăn sỏi, thưa thớt cỗi cằn tới mức, chúng tôi vẫn đùa nhau là nơi chim không buồn “ị”. Đâu đó trên mảnh đất vẫn còn những trái bom mìn từ hồi chiến tranh để lại.
Giờ đã là những cánh đồng liền kề chân núi. Mà vẫn lệ cũ, đã mưa là mưa dầm mưa rề, thúi đất thúi cát, đã nắng thì rát mặt quéo hết cả người. Ấy vậy mà từ những lam lũ của góc quê nghèo này tự dưng “mọc” ra nhiều món hay ho vô cùng tận, lỡ mà nếm một chút thôi là phải lòng ngay được!
Nào là món gà Tre đèo Le kỳ lạ. Gọi là gà Tre thôi chớ không phải nuôi trong ống tre à nha! Các ẻm gà được thả bộ, đi thể dục thể thao tối ngày. Có nuôi hết cỡ cũng chỉ to hơn vốc tay xíu, thịt ngọt mềm, dai thơm và da vàng ruộm, ăn kèm muối tiêu chanh và ớt xanh thì xuýt xoa không kịp!
Nào là món Kẹo Đậu Phụng Ngọc Hải nghĩ đến là thèm. Đậu phụng bùi béo giòn câng cấc, hòa tan trong vị ngọt đậm đà của đường mới thắng & phần đế bánh tráng mè giòn rụm, thơm nồng. Ăn rồi lại muốn ăn thêm!
Chưa kể tới Nếp Đắng Lộc Đại tuyệt không đụng hàng. Lạ lùng ở chỗ, bông nếp này hắn to tròn, lông măng đầy vỏ, phía cuối hạt mọc ra một “cái đuôi” dài giống như đuôi chuột. Khi nấu, hạt nếp nở tròn mập, dẻo mềm, mùi thơm quyến rũ, kích thích dạ dày nên ăn no chứ không bị ớn!
Và chẳng thể bỏ sót món Phở Sắn độc đáo luôn làm người ta phải há hốc mỏ nghe lần đầu, vì “bún phở chi mà không cần nấu ri?” Rồi lại gật gù tâm đắc gắp một gắp phở đặm đà lựt xựt bỏ vô miệng mà lúng búng “Quế Sơn thích thiệt”
💚Nghèo nghèo chút thôi mà có tình & dễ thương lắm nạ! Quê bạn mình có dứa hơm?