Gặp chú một ngày mưa lâm thâm bữa cuối đông, người đầu tiên hồi sinh lại cái nghề gần như thất truyền - Phở sắn. Thấm thoắt hơn 20 mùa trăng qua đi, nghề làm phở, bánh tráng sắn từ duy độc một hộ làm, nay loang ra nhiều lắm lắm. Chẳng phải dễ mà có được làng nghề truyền thống năm rày. Chia sẻ với chúng tôi vui buồn cái nghề làm phở, bánh tráng sắn, chú kể...
“Làm phở, bánh tráng sắn ấy mà, nói chung cũng dễ!” – cười…
Sáng chỉ cần thức dậy lúc 3g để máy bột (nghiền bột) cho kịp. Nhà nọ nhà kia í ới gọi nhau, nghiền bột ầm ì vui đáo để. Tang tảng sáng thì đem bột ngâm, chắt lọc nhiều bận cho nhuyễn cho đạt. Đủ 3 ngày mới đem đi nấu trên bếp củi cho chín thơm và kéo phở, kéo bánh.
Vẫn chưa hết…
Trưa thì cũng không cần nghỉ trưa. Lúc ấy lo đi gom vỉ phở bánh chứ hắn chơi chiêu lắm. Không thu về là lẫy, là giòn vỡ gẫy ngay. Đem vô chỗ râm mát là phải để hắn nghỉ mệt tí gỡ ra mới được. Lắm hôm gỡ muộn bánh tráng sắn nó cong lên như cái thau, vừa tức, vừa buồn cười. Thế xong lại phải chèn xuống đợi 2-3 tiếng để hắn bằng tăm tắp.
Chiều tối thì càng chả phải nói. Mọi người phân công nhau ngồi xếp bánh xếp phở sắn vô bịch đóng gói. Kịp thì tối đem chở giao cho khách luôn, không là hôm sau phải tranh thủ đi. Ngày nắng phải tranh thủ làm, chứ mưa không mần ăn được. Đến mưa là phải sấy mới có hàng tê. Mùa này, họ hối như giặc!
Chia sẻ một chút là chú lại quay ra chắt bột cho đúng giờ, chứ cả hắn mè nheo. Đấy, nghề làm phở với bánh tráng sắn này nói chung là nhàn!