Một cái tên, một miền ký ức
Ở Quảng Nam, có một món ăn nghe tên thôi đã đủ làm dấy lên bao câu chuyện. Người phía Nam gọi là bánh chập chập, người phía Bắc lại quen gọi bánh chẹp bẹp. Cái tên xuất phát từ tiếng vỗ bột trong lòng bàn tay: “chập chập”, “chẹp chẹp” – vừa vui tai, vừa mộc mạc, đúng như chính cuộc đời lam lũ của người dân quê.
Bánh của những ngày đói khó
Ngày xưa, quê nghèo, cơm không đủ ăn. Sắn trở thành lương thực nuôi sống cả làng. Từ củ sắn, mẹ nhồi bột, nặn bánh, luộc chín, rồi chan thêm chút nén phi vàng, dầu phụng, chén mắm ớt cay xè. Đĩa bánh nóng hổi ấy chính là niềm vui nho nhỏ trong những tháng ngày thiếu thốn.
Cái ngon của bánh chập chập không nằm ở sự cầu kỳ, mà ở chỗ nó đã cứu đói cả một thế hệ. Với lũ trẻ ngày ấy, cầm một dĩa bánh nóng trên tay, cắn một miếng dẻo thơm, là quên đi cái bụng đói cồn cào sau buổi học dài.
Hương vị đánh thức ký ức
Bánh chập chập mang vị bùi bùi của sắn, béo ngậy của dầu phụng, cay nồng của ớt rỏi, giản dị đến mức ai cũng có thể làm, nhưng một khi đã ăn thì khó mà quên. Không chỉ lấp đầy chiếc bụng đói, món bánh còn gói trong nó cả tình thương của mẹ, cả sự chắt chiu của một vùng quê khắc nghiệt.
Mấy chục năm trôi qua, món bánh ngày càng hiếm dần. Thế nhưng, chỉ cần ai đó nhắc lại, là ký ức xưa lại ùa về: tiếng cười trẻ nhỏ, mùi rơm khói chiều, đôi bàn tay mẹ lấm lem mà ấm áp.
Bánh chập chập – món ăn của ký ức
Ngày nay, khi cuộc sống đã khá giả hơn, bánh chập chập trở thành một món ăn hoài niệm. Không phải để no, mà để nhớ. Nhớ về một thời nghèo khó nhưng nghĩa tình, nhớ về tuổi thơ tuy thiếu thốn nhưng đầy ắp tình thương.
Kết
Bánh chập chập – nghe tên thì mộc mạc, ăn vào thì dẻo thơm, nghĩ lại thì cay cay nơi khóe mắt. Nó không chỉ là món ăn, mà còn là ký ức chung của bao người con xứ Quảng. Ăn một miếng, như thể được chạm tay vào tuổi thơ, để thấy thương quê nhiều hơn, nhớ mẹ nhiều hơn, và biết ơn cuộc sống đủ đầy ngày hôm nay.